Đề thi giữa kì 1 Ngữ văn 12 Chân trời sáng tạo (Đề 2)

143 72 lượt tải
Lớp: Lớp 12
Môn: Ngữ Văn
Bộ sách: Chân trời sáng tạo
Dạng: Đề thi
File: Word
Loại: Tài liệu lẻ
Số trang: 13 trang


CÁCH MUA:

  • B1: Gửi phí vào TK: 0711000255837 - NGUYEN THANH TUYEN - Ngân hàng Vietcombank (QR)
  • B2: Nhắn tin tới Zalo VietJack Official ( nhấn vào đây ) để xác nhận thanh toán và tải tài liệu - giáo án

Liên hệ ngay Hotline hỗ trợ: 084 283 45 85


Chúng tôi đảm bảo đủ số lượng đề đã cam kết hoặc có thể nhiều hơn, tất cả có BẢN WORD,  LỜI GIẢI CHI TIẾT và tải về dễ dàng.

Để tải tài liệu gốc về máy bạn click vào nút Tải Xuống ở trên!

  • Tailieugiaovien.com.vn giới thiệu bộ đề giữa kì 1 gồm đầy đủ ma trận và lời giải chi tiết môn Ngữ văn 12 Chân trời sáng tạo mới nhất năm 2024 nhằm giúp Giáo viên có thêm tài liệu tham khảo ra đề thi Ngữ văn 12.
  • File word có lời giải chi tiết 100%.
  • Mua trọn bộ sẽ tiết kiệm hơn tải lẻ 50%.

Đánh giá

4.6 / 5(143 )
5
53%
4
22%
3
14%
2
5%
1
7%
Trọng Bình
Tài liệu hay

Giúp ích cho tôi rất nhiều

Duy Trần
Tài liệu chuẩn

Rất thích tài liệu bên VJ soạn (bám sát chương trình dạy)

Mô tả nội dung:


ĐỀ KIỂM TRA GIỮA HỌC KÌ I
Phần 1: Đọc hiểu (5,0 điểm)
Đọc đoạn ngữ liệu sau và trả lời câu hỏi: LÃO ỨNG
(Tóm tắt: Lão Ứng, một lão già nghiện rượu, và có tật trộm cắp. Nhưng
tật đó đột ngột chấm dứt sau cái chết của bà Hinh, vợ lão. Cũng từ đó,
xóm thôn lặng lẽ hẳn. Nhưng đêm đó, tôi và lão bắt gặp thằng Khánh con
cô Tân trộm chuối. Cô Tân là cô giáo của tôi, nhà cô nghèo, lại bênh
quanh năm. Chú Nam, chồng cô hy sinh ở chiến dịch. Nhưng chiều thứ
bảy, tôi vừa khăn gói về nhà thì…).
- Mẹ bảo sao? - Tôi dựng vội cái xe vào góc sân hỏi vội vàng - Lão Ứng
lại ăn trộm ư? Sao người ta bắt được lão nhỉ? Con...
- Ôi dào! Giá lão không say bí tỉ có lẽ cũng chẳng bắt nổi. Sáng bạch ra
ngày, mọi người đi làm đồng thấy lão rúc đầu vào cây rơm nhà Thu Nhị
cạnh bờ mương, cách vườn chuối chẳng đáng là bao ngáy khò khò, chân
thò ra ngoài nhem nhuốc những bùn cùng đất. Còn cái bi-đông rượu của
lão, nó rơi ngay cạnh vườn chuối... Bị dựng dậy, lão mắt nhắm mắt mở
chui ra khỏi cái ổ rơm ấm áp nhận ngay cái bi-đông ấy là của mình.
Người ta điệu lão đến trụ sở xã. Nhưng đúng là chưa lần nào mẹ thấy lão
Ứng như lần này. Dân quân hỏi, lão cứ lúng ba lúng búng, mặt mũi bần
thần, một mực kêu oan không nhận là mình ăn cắp. Lão còn lấy cả vong
hồn bà vợ già đã mất của mình ra đảm bảo. Người ta không thèm nghe.
Thế là lão nói tên con. Lão bảo, đêm hôm ấy, con đã cùng đi bắt chuột với lão...
- Rồi sao nữa hả mẹ? - Tôi sốt ruột, nóng nảy cắt ngang - Mẹ nói nhanh lên nào?
- Người ta bắt đầu nghi hoặc... Đùng một cái, đến chiều, lão nhận tuốt.
Lão kể rành mạch việc chặt sáu buồng chuối thế nào, khuân lên bờ rồi
mang bán ra sao. Lão cũng xin lỗi mẹ vì đã bịa ra việc con đi bắt chuột
với lão. Thế là xong chuyện! Chán thật, lão cũng đã già rồi...
Nghe đến đó, tôi chẳng nói chẳng rằng, chạy bổ sang nhà lão Ứng. Lão
đang ngồi thu lu ở góc chiếu với bi-đông rượu - vẫn cái bi-đông ấy - và mấy củ lạc rang.
- Mày đã về đấy à? - Lão hỏi vọng ra khi thấy tôi. - Chào lão Ứng! Cháu...
- Ngồi xuống đây! Mẹ mày kể rồi hả?
- Vâng!... Tại sao lão lại nhận là mình đã chặt trộm chuối? Thằng Khánh nó...
- Đêm qua, tao đi bắt chuột ở đồng Tám Mẫu. Thằng Khánh mò ra tìm và
đưa tao gói này - Vừa nói lão vừa lần lần trong người, đưa một cái bọc
nhỏ, hơi nhàu nát ra trước mặt tôi - Sáu trăm ngàn mày ạ! Nó cảm ơn và
xin trả lại tao số tiền đã nộp phạt.
- Thế ạ! - Tôi cất giọng rời rạc.
- Tao chỉ phải nộp có năm trăm ngàn thôi. Nhưng làm gì có tiền nên đi
vay lãi ngày nhà Minh Thục xóm ngoài, bảy phân đấy! Nhà ấy bao giờ
cũng thế! Khiếp thật... Còn mấy chục, mai mày đến nhà giáo Tân đưa cho
thằng Khánh hộ tao, bảo là chỉ hết chừng ấy! Giá tao dư dả thì lấy của nó
năm trăm thôi. Nhưng... mày thấy đấy!...
- Dạ, cháu hiểu lão. Nhưng sao lão lại làm thế?
- Ôi dào! Chẳng sao cả! Thằng Khánh sau lần này chắc sợ vãi tè ra rồi.
Đố dám ăn cắp nữa! Đêm qua tao cũng bảo với nó rằng, nếu nó còn dại
dột đi chôm của người ta nữa, tao sẽ kể lại chuyện trộm chuối này cho cả
làng nghe. Lúc đó thì... Nó khóc và hứa rồi! Còn tao, thêm một chuyện
này nữa thì có làm sao! Tao đã thề không đi ăn trộm nữa thì chắc từ giờ
sẽ hết tai bay vạ gió thôi... Lần này, coi như tao giúp giáo Tân một chút thôi mà!...
(Huệ Minh, Lão Ứng, dẫn theo vov. Vn, đọc Truyện ngày 31- 8 - 2023)
Câu 1 (1,0 điểm): Xác định ngôi kể của người kể chuyện.
Câu 2 (1,0 điểm): Chỉ ra lời người kể chuyện và lời nhân vật qua chi tiết sau:
“- Đêm qua, tao đi bắt chuột ở đồng Tám Mẫu. Thằng Khánh mò ra tìm
và đưa tao gói này - Vừa nói lão vừa lần lần trong người, đưa một cái
bọc nhỏ, hơi nhàu nát ra trước mặt tôi - Sáu trăm ngàn mày ạ! Nó cảm
ơn và xin trả lại tao số tiền đã nộp phạt”.
Câu 3 (1,0 điểm): Trong mắt của người làng, lão Ứng là người thế nào?
Câu 4 (1,0 điểm): Phân tích đặc điểm của ngôn ngữ nói được thể hiện trong đoạn văn sau:
- Mày đã về đấy à? - Lão hỏi vọng ra khi thấy tôi.
- Chào lão Ứng! Cháu...
- Ngồi xuống đây! Mẹ mày kể rồi hả?
- Vâng!... Tại sao lão lại nhận là mình đã chặt trộm chuối? Thằng Khánh nó...
Câu 5 (1,0 điểm): Anh/Chị tiếp nhận thông điệp nào từ văn bản? Thông
điệp đó có ý nghĩa gì đối với cuộc sống hiện nay?
Phần 2: Viết (5.0 điểm)
Viết bài văn nghị luận (khoảng 600 chữ) so sánh, đánh giá hai đoạn trích
sau: Nhà mẹ Lê (Thạch Lam) và Làm mẹ (Nguyễn Ngọc Tư). Đoạn trích 1: NHÀ MẸ LÊ (Thạch Lam) […]
Nhà mẹ Lê là một gia đình một người mẹ với mười một người con. Bác
Lê là một người đàn bà nhà quê chắc chắn và thấp bé, da mặt và chân tay
răn reo như một quả trám khô. Khi bác mới đến phố, ai ai cũng chú ý đến
đám con của bác: mười một đứa, mà đứa nhớn mới có mười bảy tuổi!
Đứa bé nhất hãy còn bế trên tay.
Mẹ con bác ta ở một căn nhà cuối phố, cái nhà cũng lụp xụp như những
căn nhà khác. Chừng ấy người chen chúc trong một khoảng rộng độ bằng
hai chiếc chiếu, có mỗi một chiếc giường nan đã gẫy nát. Mùa rét thì giải
ổ rơm đầy nhà, mẹ con cùng nằm ngủ trên đó, trông như một cái ổ chó,
chó mẹ và chó con lúc nhúc. Đối với những người nghèo như bác, một
chỗ ở như thế cũng tươm tất lắm rồi. Nhưng còn cách kiếm ăn? Bác Lê
chật vật, khó khăn suốt ngày cũng không đủ nuôi chừng ấy đứa con. Từ
buổi sáng tinh sương, mùa nực cũng như mùa rét, bác ta đã phải trở dậy
để đi làm mướn cho những người có ruộng trong làng. Những ngày có
người mướn ấy, tuy bác phải làm vất vả, nhưng chắc chắn buổi tối được
mấy bát gạo và mấy đồng xu về nuôi lũ con đói đợi ở nhà. Đó là những
ngày sung sướng. Nhưng đến mùa rét, khi các ruộng lúa đã gặt rồi, cánh
đồng chỉ còn trơ cuống rạ dưới gió bấc lạnh như lưỡi dao sắc khía vào da,
bác Lê lo sợ, vì không ai mướn bác làm việc gì nữa. Thế là cả nhà nhịn
đói. Mấy đứa nhỏ nhất, con Tý, con Phún, thằng Hy mà con chị nó bế,
chúng nó khóc lả đi mà không có cái ăn. Dưới manh áo rách nát, thịt
chúng nó thâm tím lại vì rét, như thịt con trâu chết. Bác Lê ôm ấp lấy con
trong ổ rơm, để mong lấy cái ấm của mình ấp ủ cho nó.
(Trích Nhà mẹ Lê, Tuyển tập Thạch Lam, NXB Văn học, 2015, trang 28- 29) Đoạn trích 2: LÀM MẸ (Nguyễn Ngọc Tư)
(Lược phần đầu: Dì Diệu và chú Đức lấy nhau đã nhiều năm nhưng
không có con vì năm cưới chú, việc cắt khối u buống trứng đã khiến dì
không thể tự sinh con. Bởi niềm khao khát về đứa con chưa lúc nào nguôi
nên dì bàn với chú Đức tìm người mang thai hộ. Chị Lành gánh nước


zalo Nhắn tin Zalo