Về thăm bà
Thanh lách cách cửa gỗ để khép, nhẹ nhàng bước vào. Thanh thấy mát
hẳn cả người. Trên con đường lát gạch Bát Tràng rêu phủ, những vòm ánh
sáng lọt qua vòm cây xuống nhảy múa theo chiều gió. Một mùi lá tươi non
phảng phất trong không khí. Thanh rút khăn lau mồ hôi trên trán rồi thong
thả đi bên bức trường hoa thấp chạy thẳng đến đầu nhà. Yên tĩnh quá,
không một tiếng động nhỏ trong vườn, tựa như bao nhiêu sự ồn ào ở ngoài
kia đều ngừng lại trên bậc cửa.
Thanh bước lên thềm, nhìn vào trong nhà. Cảnh tượng gian nhà cũ
không có gì thay đổi. Sự yên lặng làm Thanh mãi mới cất được tiếng gọi
khẽ:
- Bà ơi!
Thanh bước xuống dưới giàn thiên lí. Có tiếng người đi, rồi bà mái tóc
bạc phơ, chống gậy trúc ở ngoài vườn vào. Thanh cảm động và mừng rỡ,
chạy lại gần.
- Cháu đã về đấy ư?
Bà ngừng nhai trầu, đôi mắt hiền từ dưới làn tóc trắng nhìn cháu, âu yếm
và mến thương:
- Đi vào trong nhà kẻo nắng, cháu!
Thanh đi, người thẳng, mạnh, cạnh bà lưng đã còng. Tuy vậy, Thanh
cảm thấy chính bà che chở cho mình như những ngày còn nhỏ.
- Cháu đã ăn cơm chưa?
- Dạ chưa. Cháu xuống tàu về đây ngay. Nhưng cháu không thấy đói.
Bà nhìn cháu, giục:
- Cháu rửa mặt đi, rồi nghỉ kẻo mệt.
Thanh đến bên bể múc nước vào thau rửa mặt. Nước mát rượi và Thanh
cúi nhìn bóng mình trong lòng bể với những mảnh trời xanh.
Lần nào trở về với bà, Thanh cũng thấy thong thả và bình yên như thế.
Căn nhà, thửa vườn này như một nơi mát mẻ và hiền lành. Ở đấy, bà lúc
nào cũng sẵn sàng chờ đợi để mến y êu Thanh.
Theo Thạch Lam
Trên con đường lát gạch Bát Tràng
rêu phủ,/ những vòng ánh sáng/ lọt
qua vòm cây/ xuống nhảy múa theo
chiều gió//;
Thanh rút khăn lau mồ hôi trên trán/
rồi thong thả/ đi bên bức tường hoa
thấp chạy thẳng đến đầu nhà.//;
Tuy vậy,/ Thanh cảm thấy/ chính bà
che chở cho mình/ như những ngày
còn nhỏ.//; Lần nào trở về với bà,/
Thanh cũng thấy thong thả/ và bình
yên như thế.//;...